Thực ra là hôm qua tôi nghe :) Nhưng hôm qua mình dành thời gian làm bài, rồi chăm con, cãi nhau với chồng một tí - tất nhiên là có ảnh hưởng tâm lý, nên mình dành nguyên buổi tối chiều chuộng bản thân. Tối, cho con đi học cờ, có cô giáo chơi cùng, tối về có ba chơi cùng. Mình ôm lon bia, đĩa gân, ngồi nhâm nhi và nghe Nirvana. Cách "giải tỏa" tâm lý những lúc mình mệt quá, buồn quá, hoặc không muốn cố gắng thêm trong khoảng ngày đó, như mình của 2011, 2012, 2017,...
Cuối 2011, mình nhớ mình ngồi ở góc nhà trọ của H và L, họ đi làm hết, mình ở nhà, ngồi dựa lưng vào cái bếp và nhìn ra. Mình vẫn thích cái cảm giác ấy. Giờ những lúc mệt quá, mình vẫn thường ngồi bệt xuống góc bếp, tay cầm lon bia lạnh và tai nghe nhạc từ headphone, lưng dựa vào tủ bếp và nhìn ra - tủ sách, phòng khách,... những thứ gọn gàng sạch đẹp thì trước mặt, còn lũ gia vị mắm muối nồi niêu xong chảo và tất cả những bề bộn thì đã ở sau lưng rồi.
Cũng không biết là có thực sự mọi thứ bề bộn có ở sau lưng hay không. Sau khi mình viết một truyện ngắn, mình quên mất tên rồi, nhưng nhớ mình đã viết cái truyện đó ở Bình Phước, ở nhà Mỹ - một bạn khuyết tật làm ở DRD, nhà gần một cái am nhỏ. Do mình quấn cái khăn lên đầu và lúc đó quả thật mình cũng hơi hói, tóc ít và trán dồ, quấn cái khăn lên thì như không tóc. Mọi người tưởng mình là ni cô. Mình cũng kệ mọi người hiểu nhầm. Và mình nhớ Huệ, nhớ những ngày Huệ đã giúp mình đi qua khó khăn. Thất tình, thất nghiệp, mất niềm tin và thiếu chỗ dựa dẫm vào tuổi hai mươi - giờ hơn ba mươi, nghĩ lại thấy cũng là những chuyện bình thường thôi ở lứa tuổi sinh viên vừa mới ra trường một, hai năm, nhưng hồi đó mình lại cảm thấy nó là quá sức. Cũng nhờ có Huệ bên cạnh động viên, giúp đỡ, mà mình đã đi qua những ngày đó.
Và mình viết trong cái truyện đó, với nhân vật ni cô có tên là "Cô Huệ". Mình nhớ hình ảnh, âm thanh và câu chữ cuối cùng trong truyện. Cô Huệ, tất cả những khổ đau đã ở sau lưng rồi.
Nhưng đời thực không là truyện. Hơn một năm sau, Phước Huệ của mình gặp tai nạn giao thông trên đường vì xe tránh chó (nên mình rất ghét những người nuôi chó thả chó chạy lung tung ngoài đường, mình coi họ như những kẻ giết người tiềm năng). Phước Huệ đã bị chấn thương sọ não và nằm thực vật từ đó đến nay - 7/7/2013 đến nay. Quá lâu và quá khố đau phải không Phước Huệ, khi gõ đến những dòng này, lòng HA đau nhói và nước mắt không dừng rơi vì quá thương bạn.
Sau tác phẩm mà mình đã viết, sau những điều mình suy nghĩ, vào 2011-2013, và những điều xảy ra sau đó, từ 7/2013 đến nay, thì mình đã không dám nói hay dám nghĩ, dám chém gió về tương lai nữa. Que sera sera. Ai biết ngày sau ra sao...
Tháng 7/2017, mình phụ trách biên tập ban khoa học, thể thao, công nghệ cho một trang tin lớn với mức lương của một biên tập viên nhỏ (do mình không biết deal lương và cũng không biết chính xác mức lương của các vị trí vào thời điểm đó, nhưng đến tháng 8/2017 thì mình biết, nên mình viết email xin nghỉ việc vì mình cảm giác có chút dối lừa giữa anh em làm báo với nhau :) Giai đoạn này mình làm việc khá căng, biên tập toàn các bài nặng và phải training cho các phóng viên, cộng tác viên,...vì hầu như dân làm báo/dân thích làm báo còn quá trẻ ở nước mình thì lại thường không chuyên các mảng này. Thậm chí, với mảng thể thao, mình phải gửi nhân viên của mình qua nhờ các đồng nghiệp ở báo khác training giúp mình vì các anh am hiểu tốt hơn mình (mình chỉ tự tin mảng sức khỏe, khoa học công nghệ, còn mảng thể thao thì lúc đó phải kiêm thêm vì trang tin thiếu người làm). Trước khi quyết định xin nghỉ việc, mình buồn, tất nhiên, mình thích việc, làm được việc, và cần việc - nên quyết định nghỉ việc thì rất buồn. Nhưng để tìm một việc làm ở một nơi khác, với mức lương tương đương hoặc cao hơn, ở giữa Sài Gòn thì không quá khó khăn với mình.
Mình lại nhớ cái hình ảnh mình lúc đó, tháng 7- tháng 8/2017, ngồi trong một quán nhỏ gần nhà, uống bia và nghĩ lan man nhiều thứ. Rồi quyết định nghỉ. Mình thích làm việc với những người chơi đẹp - ít ra là đẹp hơn P.A. :)
Lúc còn bé, mình sinh ra và lớn lên ở ngay cạnh chợ lớn của Vinh, vậy mà mình chẳng bao giờ trả giá và thường đặt niềm tin vào người bán. Nhưng chỉ cần 1 lần tiệm nào lừa mình về giá cả hay chất lượng, thì không còn có lần sau mua bán với mình. Mình thấy rằng, mình mang theo cả tính cách này cho đến lớn. Chẳng bao giờ trả giá và thường đặt niềm tin vào đối tác, nhưng sống sai với mình một lần là không còn có lần hai.
Sau đó, may mắn, mình được giới thiệu vào làm cho một trang tin khác - một nơi mình gắn bó 3 năm và thấy rằng mình đã được các sếp đối xử rất tốt, hỗ trợ cho cả việc học, việc gia đình của mình, và đặc biệt cái mà mình thường lưu ý cho các em muốn apply vào nơi này, là công ty đảm bảo quyền lợi cho người lao động và giấy tờ, hợp đồng đàng hoàng - điều mà lúc vừa ra trường, mình không có được ở cty đầu tiên, dù làm 2 năm, quý việc, quý đồng nghiệp và dành nhiều tình cảm với nơi này.
Sau khi rời công ty vì giai đoạn COVID mình chỉ muốn ở nhà ôm con còn quá nhỏ, mình vẫn còn giữ liên lạc với sếp cũ, và giờ trở thành chị em thân thiết.
Hôm qua mình quay lại thư viện AC để ngồi học do tuần này mình phải làm bài nhiều, 2 cái tiểu luận, 2 cái báo cáo phải xong trong tuần, và phải học tiếng Anh để thi vào 26/10.
Thẻ thư viện ở AC mình từng làm vào ngày 7 tháng 5/2015 - chỉ sau khi Mẹ mình mất 34 ngày, chưa được cả 49 ngày, mà mình đã không thể kiên trì ở lâu hơn chút nữa với bố trong những ngày đó.
Sau khi Mẹ mất, mình cứ ngồi triền miên hàng giờ hàng ngày trước bàn thờ Mẹ, chỉ với suy nghĩ - làm thế nào để mình sống hạnh phúc hơn Mẹ của mình? Và rồi, mình thấy rằng. Tất cả những điều khổ đau mà Mẹ mình đã phải nếm trải trong đời, là vì Mẹ không dám buông bỏ bất cứ ai, điều gì - kể cả khi người đó, điều đó quá tệ; là vì Mẹ quá bao dung, vị tha và chấp nhận ôm vào lòng kể cả những điều làm tổn thương đến Mẹ; là vì Mẹ quá hiền lành, nhẫn nhục, sợ điều tiếng/dư luận xã hội - và có thể, Mẹ cho rằng những lý thuyết sáo ngôn mà người khác nói luôn luôn đúng; và trong bất cứ điều gì, với sự giáo dục quá tử tế về lòng nhân, Mẹ mình hay Ông ngoại mình đều mang lấy cái suy nghĩ "tiền trách kỷ, hậu trách nhân".
Mình thì không, hay không đến mức vậy.
Nên có nhiều lúc, mình cho phép mình bật hết, hất đổ tất cả, và buông bỏ tất cả những thứ ngoại thân.
Nhờ vậy mà có lẽ mình sống khỏe thân hơn Mẹ của mình, cũng lại không biết được, và không dám nói trước được điều gì.
Hôm qua anh nhân viên ở thư viện AC cười nói, lâu quá không đến nên quên mất cửa vào à? Mình cũng cười. Lâu quá rồi. Gần bằng cái khoảng thời gian mình mất Mẹ của mình. 5/2015-9/2023 - tám năm rồi. Tám năm mồ côi của mình. Mình cũng không biết mình đã đi qua được những điều diễn ra trước 2015 bằng cách nào, để sống được tới bây giờ một cách rất tử tế và đàng hoàng.
Đêm qua về mình mệt, buồn, hơi say một tí, mình thích vị bia nhưng lại không giỏi uống, uống được một lon là nằm bẹp. Mà con trai lại quậy, nhảy loi nhoi lên mặt lên người, không nghe lời và nhại lại lời ba mẹ. Mình cáu quá, phét cho con một cái thật mạnh, mà con lại lì, mẹ đánh đau cũng không thèm khóc. Con ôm cái mền nói, mẹ ơi em muốn ôm mẹ. Em chỉ muốn ôm mẹ thôi. Mình giao kèo không được sờ ti mẹ, không được cù nhột mẹ, thì mẹ cho em ôm. Em đồng ý. Mình thương con quá và hối hận vô cùng vì đã đánh con, điều mà mình rất sợ cũng rất ám ảnh vì mình không muốn thành một dạng phụ huynh toxic như bố mình.
Mình hỏi con, em có đau không? Em đau. Mẹ thương em lắm. Mẹ bị stress, em đừng chọc điên khiến mẹ cáu mẹ đánh em tội nghiệp em, có được không em? Dạ được. Lên lớp em cũng đừng trêu chọc cô giáo, trêu chọc bạn bè, biết không? Dạ biết. Người ta mệt rồi mà em còn chọc điên, em bị đánh là tại em đó! - Mình dạy con. Xong rồi lại thấy mình sai khi đã lỡ nói với con những lời như thế. Mới cách đây một vài hôm, mình mới đọc trên trang "tâm lý học tội phạm" về những lời nói mang tính chất độc ác này - mà người nói lẫn người nghe đều không biết và tưởng là đúng.
Như cách mà chị gái mình đã nói với mình hay nói với nhiều người khác.
Khi mình đã bị bố mình đánh đập tàn nhẫn ngày này qua ngày khác, từ năm 1997 tới năm 2006, bằng đấm đá, dây thừng, dây điện, dép,... Và không chỉ vậy, bố mình không chỉ dùng bạo lực chân tay với mình, mà còn dùng cả những lời nói - luôn so sánh giữa mình với chị gái mình, với con nhà này nhà kia; đã thế lại có thêm ông bác anh trai của bố mình, thường chê bôi mẹ mình không biết đẻ, đẻ toàn con gái, toàn vịt,...
Lúc bé mình nào có hiểu gì. Đến tận hơn hai mươi tuổi mình cũng không biết rằng những điều họ làm là sai trái.
Vì chị mình nói với mình, do mình lì nên mình mới bị đánh, và chị mình cũng đi nói với những người khác khi họ hỏi về hành vi đánh đập tàn nhẫn của bố mình với mình khi mình còn nhỏ - nó ám ảnh mình tới nhiều năm sau, tới tận bây giờ và mãi sau này.
Chị mình đã dùng cái câu "vì nó lì nên nó mới bị đánh". Một người có tư tưởng và cách sống với em út như vậy thì mình chọn là không đọc bất cứ cái gì chị viết dù chị là một người viết văn trong nước.
Em bị đánh là vì em lì.
Em bị hại là vì em ngu.
Em bị hiếp là vì em không kéo xéc pa tuya vào.
Em bị cướp là vì em không giữ đồ cẩn thận.
Em bị ABC XYZ là vì em thế này vì em thế kia.
Còn cái xã hội chủ nghĩa này là tốt đẹp, là công bằng bình đẳng bác ái :)
Chẳng phải tội phạm giết người đứa nào cũng có lý do đổ lỗi cho nạn nhân đó sao. Và cái lý do nghe chừng rất hợp lý nếu chỉ là câu chuyện qua đường và nếu nạn nhân không tới mức mất mạng thì có lẽ ai cũng thấy có phần đúng là lỗi thuộc về nạn nhân.
Nên mới có những bé Vân An bị đánh đập trong sự đồng tình của chính người thân, em chết đi mới có tiếng nói; và mới có những chị Dạ Thảo Phương bị xâm hại trong sự bao che tội phạm của cả một tập thể và quá nhiều người lên đồng đổ lỗi nạn nhân, chị ấy phải ra nước ngoài và 23 năm sau mới có tiếng nói,...
Cho đến khi mình sinh con mình ra, mình học làm mẹ, mình sửa mình, mình lắng nghe bên trong, và học hỏi thêm về parenting, mình đọc về toxic parents, đọc về tâm lý học tội phạm,... Mình mới hiểu ra vấn đề của mình. Mình dành những ngày trong mùa hè 2021, khi hàng ngàn người Sài Gòn chết vì COVID và từ chối tất cả các lời mời đi làm trong hơn 1 năm này, chỉ để ở nhà chơi cùng con, học cùng con, và nghe các bài Pháp thoại, các bài chia sẻ chữa lành từ các sư thầy mà mình thích.
Sáng mai con mình ngủ dậy, mình sẽ xin lỗi con vì đã đánh con và đã dạy sai cho con một thứ kiến thức thổ tả mà mình đã từng chấp nhận. Mình sẽ xin lỗi con vì mẹ đã đánh con, và nói với con rằng, con cần điều chỉnh và để mẹ nghỉ ngơi một chút khi mẹ bị stress, mẹ đánh con là vì mẹ không tự kiểm soát được chính mẹ, các cảm xúc toxic trong lòng mẹ, chứ không phải vì con trêu chọc mẹ - có thể vào một tình huống khác, mẹ khỏe mạnh hơn, thư giãn hơn, thì sự trêu chọc đó có khi lại thành dễ thương.
Làm mẹ là một quá trình mà mình cần sửa mình, cần học nhiều hơn.
Đặc biệt khó khăn với những trải nghiệm quá toxic của mình từ bé.